nguồn :
http://forum.acc.vn/chu-de/69069/xem.htmx?offset=0Thiên thần đêm Giáng Sinh
Title:Thiên thần đêm giáng sinh
Disclaime:Tất cả là của Clamp-sensie
Author:Mình Sakura_lovely
Wanring:Tình cảm 13+
Pairing:SakuraxSyaoran
Status:Khoảng 3 chương(short fic)
Summary:Sakura
là một cô tiểu thư giàu có sống trong giàu sang.Nhưng bất hạnh thay cô
mắc phải một chứng bệnh ko thể chữa trị.Và số phận đưa đẩy cô gặp một
chàng trai có thể cảm hoá được nỗi cô đơn ,tủi thân trong cô.Liệu tình
yêu đó có là phép màu chữa khỏi căn bệnh ko?Số phận cô gái này sẽ như
thế nào?
- Spoiler:
Chương 1:Số phận của một con người
Một buổi sớm mai trong lành,tại biệt thự Kinomoto thị trấn Tomoeda.Một tiếng nói lanh lảnh cất lên:
-Thưa cô chủ, đã tới giờ đến trường ah!
-Tôi
biết rồi-Từ trên lầu bước xuống là một cô gái trẻ với mái tóc màu nâu
dài ngang vai, đôi mắt màu xanh lục bảo trong suốt chứa đựng một nét
đượm buồn với gương mặt lạnh lùng như băng giá cô đáp trả.Phải,cô chính
là Kinomoto Sakura con gái của chủ tịch tập đoàn đá quý nổi tiếng
Kinomoto.
Biệt thự Kinomoto Tomoyo lớn nằm giữa trung tâm thị
trấn Tomoeda.Cách đó ko xa là ngôi trường phổ thông trung học
Tomoe.Chiếc xe Limo đen đậu trước cổng,Sakura từ trong bước ra trong
chiếc áo trắng tay dài cổ cánh sen và chiếc váy ngắn màu hồng phấn bước
lên xe.Người tài xế cung cẩn đứng xuống mở cửa xe mời cô lên sau đó anh
ta mới vào chỗ và chiếc xe từ từ lăn bánh thằng tiến đế trường Tomoe.
Chiếc
xe đỗ xịch trước cổng trường,Sakura nhẹ nhàng bước xuống.Trước đó cũng
có một chiếc xe vừa đến, thấy người từ trên xe bước xuống Sakura kêu
lên:
-Tomoyo-chan!-Cô vẫy vẫy tay chào
Cô gái kia đẹp tuyệt với
đôi mắt tím biếc hoà cùng mái tóc tím óng ả dài đến thắt lưng vẫy tay
chào lại. Đó chính là Daidouji Tomoyo,con gái chủ tịch tập đoàn trang
sức Daidouji và cũng là bạn thân của Sakura.Thấy Sakura vẫy tay cô vội
chạy đến:
-Chào Sakura-chan.Hôm nay Sakura-chan đẹp quá
-Thôi mà Tomoyo đừng trêu mình-Sakura ngượng đỏ mặt
-Xem cậu dễ thương chưa kìa-Tomoyo thấy thế càng cố trêu Sakura
Sakura mỉm cười gượng gạo-Cậu thật là…
-Sakura
cười trông đẹp lắm...tuy chỉ là-Tomoyo ngập ngừng mỉm cười nắm lấy tay
bạn cả hai cùng bước vào lớp.Phải hiện tại đây chỉ có Tomoyo mới có thể
làm cho Sakura cười thôi.Các tiết học căng thẳng từ từ trôi qua
Giờ ra chơi,Sakura cùng Tomoyo ngồi nghỉ dưới gốc cây anh đào.
-Sakura cười lên xem nào.
-Tomoyo ah` cậu biết là tớ không thể mà…
-Sakura của tớ đâu rồi. Sakura mà lúc nào cũng tươi cười hồn nhiên ấy
-Tomoyo ah` Sakura ấy…đã chết rồi-Giọng Sakura ngẹn ngào-từ ngày ấy…
Nghe
Sakura nói thế lòng Tomoyo như thắt lại.Cô chỉ muốn nhìn người bạn thân
nhất lúc nào cũng mỉm cười…để cô có thể nhìn ngắm cả đời…hay ít nhất là
những ngày có thể nhìn thấy cô ấy…vậy mà…số phận sao cứ thích trêu đùa
con người quá.Nó đã biến một con người lúc nào cũng vô tư hồn nhiên tươi
cười mạnh mẽ thành một còn người lạnh lùng,vô cảm,ko còn tìm thấy được
nụ cười trên gương mặt ấy nữa.
Từ ngày ấy,ngày mà Sakura biết
được sự thật về chính bản thân mình cho đến nay.Cô đã yếu đuối và trở
thành con người ko có nụ cười.Thứ gì nhỉ…thứ gì đã làm cô đánh mất
nó…hay là do chính bản thân mình…Rồi có ngày sẽ có người tìm ra
được..Ngừơi ấy là ai?...Chưa ai biết…Người ấy ra sao?...Chưa ai
rõ…Chuyện gì sẽ đến?Ai sẽ làm thay đổi được cuộc sống-cái mặt nạ giả tạo
mà Sakura đã đẹo suốt 5 năm nay…
End chap 1!